Nhĩ nha thượng ẩn liễu – Chương 20

Nhĩ nha thượng ẩn liễu

(Ngươi nghiện sao)

Tác giả: Sài Kê Đản

Thể loại: Cường cường, hài, HE.

Nhân vật: Cố Hải x Bạch Lạc Nhân

Phối hợp diễn: Dương Mãnh, Vưu Kỷ

Chuyển ngữ: QT

Edit: Milk. Gin, Ngân, Sky

Tình trạng bản gốc: Hoàn (2 Quyển – 313 Chương)

Tình trạng bản edit: Đang tiến hành

_____________________________

Chương 20 Trận đấu ác liệt tại trường!

Buổi sáng, Cố Hải đang bước đến phòng học, một nam sinh trông như du côn đứng tựa cửa, đánh giá Cố Hải từ đầu đến chân. Đợi cho đến khi Cố Hải đi đến chỗ gần hắn, hắn mới kéo cánh tay Cố Hải.

“Hỏi mày một việc.”

Cố Hải liếc một cái, chỉ thấy gương mặt cà lơ phất phơ của tên trước mắt.

“Chuyện gì?”

“Qua bên kia nói, những lời này không thể để cho người khác nghe được.”

Cố Hải nhẫn nhịn bước theo hắn vài bước.

“Tao hỏi mày…” Nam sinh này kề sát lỗ tai Cố Hải mà nói “Có phải mày chính là binh lính đã giải ngũ? Cố ý sửa lại thẻ căn cước, lại ở trong lớp tao mà lăn lộn?”

“A ——! ! !”

Một tiếng gào thét từ ngoài hiên vang lên thật lâu rồi mới dừng lại .

Cố Hải đi vào phòng học, cảm giác y như mình đang trúng số, ngày hôm nay Bạch Lạc Nhân dĩ nhiên vẫn đi muộn. Ngồi nghiêm túc tại vị trí của mình, tay đè lại lá thư, ánh mắt một mực dao động trong không trung.

“Thế nào? Hôm nay cậu đi nhờ xe mà tới?”

Cố Hải cười cười nói nói sau đó lại ngồi xuống chỗ của mình.

“Tớ ba giờ sáng đã dậy rồi.”

Thần kinh của Cố Hải nhảy lên một cái, tất nhiên là để xem xét Bạch Lạc Nhân có nói thật hay không.

“Cậu ngủ lúc mấy giờ?”

“Hai giờ năm mươi.”

“Không đóng cửa mà cứ thế ngủ hả?”

Bạch Lạc Nhân xoay người, hai cánh tay đặt trên mặt bàn, nửa khuôn mặt cũng đặt trên đó. Mắt cậu nhìn chằm chằm cái đinh trên tường, thần tình trống rỗng, cứ như là người đã bị rút đi linh hồn.

Cố hải nhìn như đang thu dọn đồ đạc, kỳ thực vân một mực quan sát Bạch Lạc Nhân.

Vành mắt biến thành màu đen, trong ánh mắt có tơ máu, xem ra thật đúng là một đêm chưa ngủ.

Bạch Lạc Nhân nằm một chút, cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, cậu điều chỉnh tư thế một chút để ngủ cho thoải mái hơn.

Két ——

Một âm thanh chói tai vang lên thức tỉnh Bạch Lạc Nhân, ngay sau đó có một bàn tay đặt ở phía sau cậu, đánh một cái thật mạnh, làm cho Bạch Lạc Nhân vô cùng kinh ngạc.

“Tớ đang kiếm đồ gì đó.”

Đem cây thước đã ném xuống trước đó nhặt lên, Cố Hải đi về bàn học của mình.

Phía sau ẩn ẩn cảm giác đau, Bạch Lạc Nhân nhịn, cậu biết Cố Hải cố ý, nhưng cũng chẳng có tâm tình cùng hắn tính toán. Giống như não càng thêm nặng nề, Bạch Lạc Nhân lại úp sấp đầu lên bàn, rất nhanh liền bắt đầu ngủ.

“Hắc, Tiểu Bạch.”

Cố Hải lôi lên một nhúm tóc sau đầu Bạch Lạc Nhân, kéo kéo tóc cùng đầu cậu lên.

“Tớ nói này, tối hôm qua cậu không ngủ được, không phải là có niềm vui nào lớn quá đấy chứ?”

Trong đôi mắt đen của Bạch Lạc Nhân hiện lên một tia bén nhọn, cậu chậm rãi quay đầu, sâu kín nhắc nhở một câu, “Nói cho cậu biết, tâm tình tôi hôm nay cực kỳ không tốt, tốt nhất là đừng động đến tôi.”

Cố Hải cố tình không thèm hiểu, “Tâm tình không tốt? Vui quá hóa buồn?”

Bạch Lạc Nhân cắn răng kéo cổ áo của Cố Hải lại, nhìn hắn chằm nhằm, “Cậu nghe không hiểu tiếng người sao?”

Lòng bàn tay Cố Hải hướng ra ngoài, cười đến rất không hài hòa.

“Tớ thật đúng là nghe không hiểu.”

“Tiết tự học của chúng ta hôm nay học về từ vựng nguyên âm, trước tiên cô đọc mẫu một lần.”

Trong lớp thoáng chốc đã yên tĩnh lại, gương mặt xinh đẹp của chủ nhiệm lớp La Hiểu Du đánh bay đi tất cả những buồn ngủ của học sinh, Bạch Lạc Nhân đã giằng co cùng Cố Hải một hồi, liền buông lỏng cổ áo hắn ra, cứng đờ xoay người, ghé vào trên bàn tiếp tục ngủ.

Thêm năm phút, Bạch Lạc Nhân buồn ngủ nhưng không dám ngủ, lo lắng Cố Hải lại tiếp tục trò đùa dai. Sau đó lại cảm thấy không có động tĩnh gì, liền buông tâm phòng bị rồi tiếp tục ngủ, ngay khi cậu sắp bước vào mộng đẹp, đột nhiên cảm giác một đôi tay đưa tới sau lưng mình, bắt đầu kéo đồng phục học sinh của cậu xuống.

“Aiyo… Trên y phục này nhiều lỗ hổng đến như vậy, còn có thể mặc sao? Dù cậu không muốn ném thì cũng nên sửa nó lại chút chứ? Hay là để tớ mang chỉ đến khâu lại hết cho?”

Bạch Lạc Nhân xê dịch đầu, bị đánh thức lần thứ hai làm cậu cực kỳ bực mình.

“Cậu có thể ngừng lải nhải?”

Cố Hải làm ra một biểu tình thề thốt, “Không có ý tứ gì, cậu ngủ tiếp, tớ bảo đảm không quấy rầy cậu.”

Bạch Lạc Nhân đẩy bàn lên phía trướ, tiếp theo kéo ghế lên, phải đảm bảo tay Cố Hải vươn cũng không tới. Sau đó, cậu tiếp tục nằm xuống, lúc này đây ngủ nhưng càng thêm cảnh giác.

Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút… Bạch Lạc Nhân đếm thời gian ở trong lòng, tinh thần từ khẩn trương cũng trở nên thư giãn, tứ chi và năng lực cảm ứng của tai cũng bắt đầu buông lỏng phòng bị. Đột nhiên, ngón tay của Bạch Lạc Nhân giật giật, cậu mở mắt ra, tất cả bình thường, vì vậy tiếp tục nhắm mắt lại.

Đột nhiên, lại có một tay đặt lên sau lưng Bạch Lạc Nhân.

Chết tiệt!

Bạch lạc nhân bật dậy, mở miệng mắng một câu.

“Con mẹ nó cậu có phải bị bệnh hay không?”

Bên cạnh có một người đang đứng, ánh mắt ngoan lệ của Bạch Lạc Nhân, rất nhanh, đại não tiếp nhận được mọi thứ rồi dại ra.

Ánh mắt và tay của La Hiểu Du đều đặt trên người Bạch Lạc Nhân, tiếng đọc bài của các bạn trong lớp cũng bị ngừng lại một giây, tất cả mọi người đang nhìn bạn học đã ngủ trong lớp rồi, bị gọi dậy lại còn mở miệng mắng người.

“Xin lỗi cô, em cho rằng…”

Bạch Lạc Nhân không thèm nhìn đến Cố Hải cũng có thể đoán ra biểu tình sung sướng trên mặt hắn.

La Hiểu Du rốt cục thay đổi sắc mặt và đổi giọng, “Cậu cùng tôi ra ngoài một chút.”

Ra khỏi lớp, Bạch Lạc Nhân lập tức giải thích với La Hiểu Du.

“Cô, người em mắng không phải là cô, là Cố Hải.”

Vành mắt của La Hiểu Du đột nhiên chuyển đỏ, “Cậu đừng dùng lý do biện hộ, trước đây Cố Hải đã nói với tôi, cậu ta cùng cậu có quan hệ tốt, sau đó mới xin tôi chuyển xuống ngồi dưới cậu để tiện học hành.”

“…”

Bạch Lạc Nhân nói, “Được rồi, cứ coi như vừa rồi em nói cô, vậy cô muốn xử lý sao đây.”

Không ngờ, lời của Bạch Lạc Nhân vừa phát ra, La Hiểu Du bật khóc.

Bạch Lạc Nhân rất ít khi nhìn thấy con gái khóc, nhưng từ đêm qua tới sáng hôm nay, cậu liên tiếp nhìn thấy hai người khóc trước mặt cậu, sự lo lắng trong ngực lại tăng thêm một tầng. Cậu cực kỳ bất đắc dĩ, sờ soạng tất cả các túi trên người, tuy nhiên vẫn không thể tìm được cái khăn tay nào, cũng khó trách, mỗi lần cậu đi học đều thấy không cần thiết nên không đi.

“Cô, em sai rồi, cô đừng khóc.”

Không phải nói tính tình không tốt, tính tình rất ác liệt sao? Thế nào nói khóc liền khóc? Chẳng lẽ nàng cũng thất tình?

“Được rồi, em vào lớp đi, cô ở đây khóc chút rồi vào.”

“Cô…”

“Đi vào!”

La Hểu Du rốt cục lạc giọng hô lên, lập tức lại thêm những giọt nước mắt rơi xuống, nhìn thấy thương tiếc vô cùng, nhất là khi nam nhân nhìn thì lại thêm phần thương tiếc.

Bạch Lạc Nhân không nhịn được nghĩ, giả như Thạch Tuệ đứng ở trước mặt cậu khóc như thế, cậu có thể hay không vì tâm tình nhất thời mềm xuống mà đáp ứng quay lại?

Trở lại phòng học, Bạch Lạc Nhân thế nào cũng không tránh khỏi ánh mắt giảo hoạt của Cố Hải.

Ánh mắt này tuyệt không bị người ngoài phát giác, thể hiện ra bên ngoài là ánh mắt dịu dàng kiên quyết nhưng ẩn sâu trong đó lại là những mưu kế độc ác không ai bằng.

Bạch Lạc Nhân kiên quyết quay mông lại, phía sau lại vang lên một âm thanh.

“Tớ không phải đã nói rồi sao? Tớ sẽ không quấy rầy cậu nữa, cậu lại mở miệng mắng chửi người khác, cậu nói xem cậu có ngốc không chứ?”

Bạch Lạc Nhan không thay đổi sắc mặt tiếp tục thu dọn sách vở.

“Tớ hỏi cậu đấy.”

Ghế bị người đằng sau đạp một cái, thân thể Bạch Lạc Nhân hơi nhào về phía trước thế nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.

Cậu biết, người như thế, với chó là y như nhau. Bạn không thèm để ý đến nó, nó ắt cũng không để ý tới bạn; bạn cho nó ăn một miếng, nó sẽ bám theo bạn ngày đêm; bạn đánh nó một cái, nó sẽ lập tức cắn bạn liền.

Đối phó người như thế, chỉ nên dùng một chiêu, cách xa hắn một chút.

“Chúng mình đổi bàn đi.”

Vưu Kì quay đầu nhìn Bạch Lạc Nhân, “Đổi bàn để làm chi?”

“Đừng hỏi, coi như giúp tớ một lần.”

Vưu Kì gật đầu, thu thập xong sách vở thì đổi chỗ với Bạch Lạc Nhân, hơn nữa cũng không quên mang giấy vệ sinh của mình đi hết .

Bạch Lạc Nhân ngồi vào chỗ Vưu Kì, vừa định đem mấy cuốn sách nhét vào trong ngăn bàn, nhưng lại nhìn thấy một mớ khăn giấy đã dùng… Vốn định ném xuống cho Vưu Kì, nhưng vừa nghĩ phía sau là bàn học của mình thì lại kìm nén chịu đựng hy sinh một chút.

Một ngày không ai quấy rầy, thực sự là thoải mái quá đi mất.

Vưu Kì tuy rằng nói nhiều, thế nhưng những câu nói không liên quan đến mình, Bạch Lạc Nhân nghe y ở phía sau lầu bầu, trong chốc lát liền buồn ngủ.

Mơ mơ màng màng, phịch một tiếng.

Vết thương cũ của Bạch Lạc Nhân ở sau lưng còn chưa kịp hết đau đã bị bàn đụng vào tiếp.
Trời đất ạ, chuyện gì đã xảy ra?

Bạch Lạc Nhân vừa quay đầu lại, nhìn thấy Vưu Kì cũng đang nhe răng nhếch miệng.

“Không phải tớ, là bạn học phía sau đẩy mạnh quá, theo quán tính, tớ không thể làm gì được.”

Da đầu Bạch Lạc Nhân nóng lên, cậu biết đó là bản lĩnh của Cố Hải, cậu nếu như chuyển đến bàn đầu, Cố Hải cũng nhất định sẽ đẩy bàn xô lên đến tận bục giảng. Nếu như cậu và hắn tranh sức, thua nhất định là cậu, đấu võ dùng không được, hiện tại chỉ có thể dùng trí. Bạch Lạc Nhân tạm thời vứt bỏ mọi phiền muộn trong đầu, tất cả các tế bào não nhanh chóng làm việc, tất cả chỉ vì đối phó với cái tên giảo hoạt Cố Hải kia.

Tiết 4: Tiết tự học, Cố đại công tử lại cảm thấy trỗng rỗng, tịch mịch. Hắn vỗ vỗ vai Vưu Kì, chỉ chỉ giấy vệ sinh trên bàn, “Cho tớ một gói đi, tớ đang cần dùng.”

Vưu Kì hờ hững quét ánh mắt quanh lớp học, nửa phòng học đều bị y làm cho đông lạnh.

“Cho cậu một cái là được rồi? Cậu còn muốn cả một gói !”

“…”

Sau đó, Vưu Kì vẫn là không thể chịu được áp lực, nhịn đau bỏ ra thứ đồ yêu thích nhất của mình, cống nộp cho Cố Hải một gói giấy vệ sinh.

Cố Hải xé mở lớp nilon, tìm được cuốn giấy vệ sinh, nghịch nghịch một chút, tay cố ý run run một cái, một đầu giấy vệ sinh văng ra bên ngoài, đập phải bàn học của Bạch Lạc Nhân.

“Không có ý gì, dùng lực hơi lớn một chút.”

Cố Đại Hải cất bước đi đến bàn học của Bạch Lạc Nhân, muốn đem cuộn giấy cầm trở về, thế nhưng, lúc nãy ném giấy là ném ở bên trái, giờ lại cầm về từ phía bên phải, nhất là hồi vừa rồi Bạch Lạc Nhân và Vưu Kì còn làm rối loạn cuộn giấy rồi.

“Ai? Chuyện gì xảy ra vậy?” Cố Hải giả vờ như không biết lên tiếng, rồi tiếp tục cầm cuộn giấy vệ sinh đi tới, tới tới lui lui lại tha một vòng.

Vưu Kì nhìn ra manh mối, nhanh chóng hô ngừng, “Đừng đi, cậu càng đi loạn quanh thì càng không thể thu giấy vào được.”

Bạch Lạc Nhân đè tay của Vưu Kì lại, “Cứ để hắn đi loanh quanh.”

Cố Hải đã không còn cầm giấy vệ sinh, hắn viết một tờ giấy đưa cho nữ sinh bên cạnh, “Đưa tờ giấy này cho nam sinh bàn thứ năm dãy bên cạnh.”

“Nhanh xé nó đi, còn đứng ngây đó làm gì?” Vưu Kì làm bộ muốn vươn tay.

Bạch Lạc Nhân thoáng nhìn tờ giấy nhỏ kia, lập tức đưa tay ngăn cản Vưu Kì.

“Đừng xé, tuyệt đối không thể đụng vào.”

Ngay sau đó, Bạch Lạc Nhân lấy một đống khăn giấy dính nước mũi của Vưu Kì lên, đem tất cả đến bàn học của Cố Hải, tốc độ thật nhanh, Vưu Kì còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, bàn học phía sau đã trở thành cả đại dương giấy lau nước mũi.

Cố Hải thầm hô không ổn, đưa tay ra muốn ngăn chặn, đáng tiếc chậm mất rồi, nam sinh kia đã mở và xem xong tờ giấy. Ngay sau đó, nam sinh kia vươn tay nhấn chốt mở quạt điện.

Một trận gió xoáy, hơn mười tờ nước mũi dừng lại ở trên người và quay quanh Cố Hải.

End chương 20

Categories: Uncategorized | Bình luận về bài viết này

Điều hướng bài viết

Bình luận về bài viết này

Blog tại WordPress.com.